Thứ Năm, 11 tháng 3, 2010

11.3

Một ngày đầy khó khăn, mình tưởng chừng như sắp chết. Cả buổi sáng, đầu mình như đang xoay xoay quanh khối gì đó, chóng mặt, căng thẳng, mệt mỏi, và mắt thì như có kim châm. Đã rất lâu rồi mình mới cảm thấy mệt mỏi thế này, nghĩ lại muốn vứt bỏ tất cả để lại được như ngày hôm qua, đời sống chỉ có một mục đích "học cho con và sống cho con thôi". Câu này mình nói bao lâu rùi hông nhớ nổi nửa, nhưng giờ nó không là như thế nữa rồi. Lẽ nào lại lấy giấy bút ra và lại tính xem ngày mai làm gì bao lâu, so sánh thiệt hơn rùi bất chấp mà thực hiện, tất cả đều khó khăn với mình, và với con tim hoang dại kia. Sao mà ngốc thế, đôi khi lại muốn tính toán và biến mất khỏi thế gian, hay lại như kẻ chán nản bỏ lại mọi việc mà lên xe đi chơi đây đó? Mà không, mình không thể như thế được, nếu mình lại tiếp tục cái cách sống như thế liệu rồi mình lại vô tình như người ta vẫn nói không?
Trưa buồn chán và mệt mỏi, mong ngày hôm nay qua nhanh, qua thật nhanh!
14h15: Trưa nay con muốn gọi điện cho ba má, thế nhưng đêm qua con lại quên sạc pin điện thoại. Chẳng thể khởi động máy nổi, con cảm thấy buồn gì đâu. Con đang rất chán với việc học của con, con muốn than với má và nghe má trách con nhiều thật nhiều. Có lẽ giờ đây con không thể thực hiện lời hứa với ba má được rồi, con ngồi bên bờ thất vọng mà lo âu, đắn đo. Con muốn cố gắng nhưng lòng con... Tối nay với tâm trạng thế này, có lẽ con sẽ vùi đầu vào gối và ngủ thật sâu để quên hết cơn bão lòng.
Nhớ ba má của con!

Thứ Ba, 9 tháng 3, 2010

Ngày 9.3

Trước khi rời khỏi nhà lại viết và viết. Sáng nay mở mắt ra chợt nhận ra em nhớ anh, ngốc thiệt!
Tối qua suy nghĩ lại những gì vừa trải qua, em bỗng chợt nhận ra sao thời gian lại trôi qua nhanh đến như vậy. Đã sắp đến giữa tháng ba rồi mà những kế hoạch, chỉ tiêu nó đã là cái gì nữa đâu từ khi em có anh. Chắc chết mất khi yêu là nhớ, là thương là bỏ quên tất cả, lẽ ra em nên chăm chỉ hơn phải không anh? Em lười quá, càng ngày em lại càng lười hơn. Em tự nhận thấy điều đó và tự trách mình, rồi tự hứa với bản thân, nhưng là vô nghĩa khi một ngày mới lại bắt đầu.
Cuối tuần này ba vô đây, chắc là ba sẽ hỏi và kiểm tra rất nhiều chuyện, hoặc là không hỏi gì cả, chỉ im lặng thôi và rồi ba sẽ tự hiểu tất cả. Em muốn mình hành động theo những gì đã nghĩ, nhưng bên trong lý trí kia có gì đó nó không nằm trong sự kiểm soát của em, nó khiến em cảm thấy vui, em cười nhiều hơn và buồn cũng thật nhiều về mọi chuyện.
21h32: Dẫu biết hạnh phúc không bền lâu mãi mãi, rồi cũng có lúc anh xa em như tuổi thơ qua đi không bao giờ trở lại, rồi anh cũng sẽ là quá khứ của em như ngày hôm qua, nhưng em vẫn muốn níu giữ lại những phút giây này, phút giây anh hát cho em nghe, chỉ riêng em mà thôi.

Thứ Hai, 8 tháng 3, 2010

8.3, Con nhớ má của con!

Hôm nay ngày 8.3, cũng như mọi năm con lại gọi điện về cho Má, và chưa kịp nói gì thì con đã nghe tiếng Má thân thương và trìu mến. Hôm nay con lại phải đi lên trường, thế mà như thói quen con với má lại nói chuyện đến nửa tiếng đồng hồ. Ba vẫn hay la má con mình "nói gì mà nói lắm thế!". Những câu chuyện vu vơ của con luôn là những điều làm hấp dẫn má của con, rùi những lời dặn dò, khuyên răn nghe mãi cũng không biết chán.
Má của con, cũng là người bạn thân nhất, một tri kỷ của con. Má sẵn sàng chia sẻ với con mọi điều, dù có lúc con cãi bướng, không nghe lời má.
8.3! Con đã nói chuyện với má ùi mà giờ con nhớ má quá, nhớ má của con vô cùng.
Hôm qua, con học được món "thịt gà kho sả", chắc má hông tin nổi là hôm nay thằng Phong nó khen con nức nở, con cười ha hả vui sướng (cái điệu cười vô duyên của con đó má). Giờ chắc má sẽ không bảo con "vô nhà học đi, má làm được rồi" nữa nhỉ! Vì con đâu có ở nhà đâu, ở đây con phải tự biên, tự diễn, mà được khen nấu ăn ngon con sướng rân cả người.
Tối nay con gọi cho Út Nhí, Nhí của má bảo còn bé lắm, nó còn chưa có thích bé nào vậy mà má làm con vỡ kế hoạch chọc nó. 8.3, nó hông thèm chúc con một câu nào, con bùn ghê! Mà có cái lễ nào nó nhớ tới con đâu, nhí của má toàn nhớ mấy bé nào hông à, con ghen tị ghê lun với ai đó được Út Nhí nhung nhớ!
Cuối tuần này Ba vô đây, má lại chuẩn bị tinh thần ở nhà một mình ùi!hic, con hông biết nên bùn hay nên vui nữa!

Chủ Nhật, 7 tháng 3, 2010

Một ngày dài!

Anh! Một người quen mà lạ, lạ mà quen. Em cũng không biết nói sao cho đúng nữa. Một người rất gần nhưng lại rất xa chăng. Ừ! mà gần, vì ngày nào em cũng nghe giọng nói anh trầm, ấm bên tai như một thói quen tưởng chừng không thể bỏ, nếu thiếu nó em cảm giác như ngày bỗng nhiên dài lê thê, đầy buồn bã.

Thứ Bảy, 6 tháng 3, 2010

Thăm lại chiến trường xưa!

Khi tàn cuộc chiến, những vùng đất chết từng là mồ chôn hàng ngàn chiến sĩ hai bên, sau những trận đánh ác liệt nhất trong chiến tranh, cũng từ từ hồi sinh. Người Việt mình ai mà chẳng biết các địa danh Dakto, Tân Cảnh, KonTum. Các nơi đó, nay đã ra sao?

http://phanchautrinhdanang.com/30thang4/hinhanh_75L/VnWarDakto500.jpg

Dakto, Tân Cảnh, KonTum là nơi từng xảy những trận đánh ác liệt nhất trong cuộc chiến.


Vùng đồi núi Charlie

Hẳn không mấy ai sinh sống tại miền Nam trong suốt cuộc chiến chưa một lần nghe một bài hát theo ca từ da diết của bát hát “Người ở lại Charlie” do nhạc sĩ Trần Thiện Thanh cảm tác. Ý tưởng của bài hát xuất phát từ sự ra đi của một tiểu đoàn trưởng nhảy dù trong một trận đánh ác liệt hồi năm 1972.

Nơi đó đã đi vào lịch sử cuộc chiến Việt Nam, vùng đồi núi Charlie, đó là nơi được tác giả Phan Nhật Nam trong tác phẩm “Mùa hè đỏ lửa” mô tả ‘là tên quân sự để gọi một cao độ nằm trong chuỗi cao độ chập chùng vùng Tân Cảnh, Kontum. Charlie hay Cải cách hay C đỉnh núi cao không quá 900 thước nhìn xuống thung lũng Sông Pô kô và đường 14, đông bắc là thị xã Tân Cảnh, với 12 cây số đường chim bay, đông nam là Kontum, thị trấn cực bắc của Tây Nguyên’.

Người nghe cảm nhận từ bài hát không chỉ là câu chuyện của một người lính cụ thể mà là biểu tượng cho những người lính ra trận và phải xả thân vì bom đạn trong một cuộc chiến khốc liệt như lời kể của một người dân Kon Tum từng sống trong những ngày tháng khốc liệt đó: “Chiến tranh dữ dội lắm, ngày nào cũng có người chết mang về và dân chúng Kon Tum sống trong lo âu, không ai dám xây dựng nhà cửa mà tất cả chỉ là tạm bợ”.

Dốc Ðầu Lâu

Tuy ác liệt đến thế, dấu tích của chiến tranh được bàn tay con người từ sau những ngày loạn lạc năm 1975, trở về thu dọn và sắp xếp để tạo lập nơi cư ngụ mới. Tại những nơi từng diễn ra những trận đánh ác liệt hay là vị trí chiến lược quan trọng đối với hai phía, nay xuất hiện những công trình tưởng niệm.

Ra khỏi Kontum đi về hướng Daktô- Tân Cảnh, tại con dốc mà người dân đặt tên nghe khá rùng rợn là Dốc Đầu Lâu có hai đài tưởng niệm: một mới một cũ. Cái mới xây gần đây là đài mang tên Độ cao 601, đối diện bên kia con đường là miếu cô hồn được lập lên từ trước năm 1975. Miếu thờ những vong linh chết oan khi đi qua đoạn đường dốc mà hai phía cố chiếm cho được để kiểm soát thị xã Kontum thời bấy giờ.

Ngoài hai mốc tưởng niệm ấy, nay nhiều nhà cửa được dựng lên trên những ngọn đồi quanh đó và màu xanh cây cối cũng điểm xuyết với đất đỏ núi đồi Tây Nguyên. Không chỉ người bản địa mà dân từ những vùng khác của đất nước cũng đến để sinh sống tại các khu định cư mới. Một bạn trẻ cùng cha mẹ từ miền bắc vào tỉnh Kon Tum sinh sống sau chiến tranh cho biết công việc thu dọn khi họ đến vùng đất mới.

Số xe tăng và vô số chiến cụ được cho biết từng rải rác khắp vùng Daktô- Tân Cảnh, nay chỉ còn lại trong bảo tàng hay ở đài tưởng niệm chiến thắng ngay tại trung tâm thị trấn Daktô. Một trong hai chiếc xe tăng đặt trên bệ để tưởng niệm cũng là một chứng nhân lịch sử được đi vào âm nhạc miền bắc Việt Nam qua bài hát ‘Năm Anh em trên một chiếc xe tăng’.

Từng được xem là biểu tượng hào hùng của chiến tranh nay tính logic của bài hát được tiết lộ: loại xe tăng vừa nói chỉ có bốn người vận hành thôi; thế nhưng người nhạc sĩ không thể ví bốn anh em như bốn ngón tay nên sáng tác thêm ra một ngùơi nữa. Sự thật lịch sử được nói lại cho người nghe và tuỳ phán xét của mỗi người trước những cách thức diễn giải sự việc theo ý của người làm nhạc hay viết sử. Người dân Kon Tum kể về điều đó: “Tác giả Doãn Nho không thể ví bốn người lái tăng như bốn ngón tay trên một bàn tay nên đành thêm thành năm”.

Sân bay Phượng Hoàng

Ra khỏi thị trấn Daktô, đến Sân bay Phượng Hoàng là vùng đồi Charlie hiện rõ trước mắt. Sân bay dài 2 cây số vẫn còn nằm trong sự quản lý cũa quân đội nhân dân Việt Nam nhưng dân thường vẫn có thể đi qua và dừng xe lại để nhìn đường băng cũ. Khuất xa khỏi đường lộ mà trước kia có ký hiệu 514, nay là một doanh trại quân đội khá lớn.

Theo dân chúng địa phương thì đó là một căn cứ chiến lược nên không ai được đến gần. Tuy vậy, những vùng đất quanh đó nay được nhiều người khai khẩn để canh tác dù rằng độ màu mỡ của đất không thể nào sánh được với những vùng thuộc tỉnh Gia Lai hay Daklak cũng thuộc vùng Tây Nguyên đất đỏ bazan.

Tương tự như những vùng mới tạo lập sau ngày chiến tranh, người Việt luôn bám lấy vệ đường để cất nhà cửa. Mặt tiền dọc theo tuyến đường đi từ Daktô qua huyện Ngọc Hồi đến thị trấn Pleicần rải rác mọc lên nhiều căn nhà bán kiên cố.

Đến phố huyện thì hình ảnh đó rõ nét hơn tuy rằng mật độ chưa dày đặc như những khu trung tâm của các phố thị miền xuôi; nhưng trong tường lai không xa thị trấn Pleikần cũng sẽ sầm uất vì đây là đầu mối đi về Đà Nẵng ở phía bắc, cũng như là điểm đầu từ hướng cửa khẩu Bờ Y, ngã ba Đông Dường đi về các tỉnh miệt biển khác.

Từ thị trấn Pleikần, tuyến đường 18 dẫn về hướng ngã ba biên giới Cam Bốt - Lào- Việt Nam . Khu này đã hình thành với một số công trình nhà cửa và cơ sở hạ tầng tốt không kém gì những đoạn đường mới được xây dựng khác khắp nhiều nơi tại Việt Nam .

Cửa khẩu quốc tế Bờ Y

Dọc từ ngã ba biên giới ngược lên đoạn đến cửa khẩu quốc tế Bờ Y, hình dạng của một khu thường mại dù chưa được định hình rõ nhưng những đường mở rộng và khu qui hoạch báo trước một khu buôn bán giao thường sẽ ra đời trong tường lai.

Đất đai tại vùng biên giới ấy nay không còn là đất bỏ hoang ‘khỉ ho cò gáy’ mà trở thành vàng, người dân thường khó mà mua được như lời của người dân Kontum cho biết: “Đắt lắm, đất đó đã có chủ hết rồi”.

Khu Cửa Khẩu Bờ Y đã đi vào hoạt động để đưa sản phẩm gỗ từ đất Lào đến các cảng ở miền xuôi Việt Nam đi đến những nơi khác trên thế giới, và trong tường lai sẽ chuyển tải những loại hàng tiêu dùng từ Việt Nam sang đất Lào và có thể đi xa hơn nữa. Tuy nhiên cho đến nay hoạt động đó chưa được nhộn nhịp vì tin nói là phía bên Lào vẫn chưa hoàn chỉnh cửa khẩu của họ.

Những tuyến đường mới xây dựng cũng như những con đường cũ được nâng cấp như mạng đường 14, tuyến đường 18, hệ thống đường Hồ Chí Minh giúp đem lại sự hồi sinh cho nhiều vùng xâu, vùng xa của tỉnh Kontum sau bao năm tháng chiến tranh và khó khăn của sự đi lại.

Những con đường mới còn giúp cho những người xưa từng đóng quân hay tham gia những chiến trận tại vùng Dakto- Tân Cảnh có thêm phường tiện để trở về như ao ước được nhạc sĩ Trịnh Công Sơn từng nói lên khi chiến sự còn ác liệt ở Việt Nam: ...Khi đất nước tôi thanh bình tôi sẽ đi thăm...

Tìm lại kỷ niệm xưa
Đó không chỉ là ao ước của người Việt thuộc cả hai phía mà còn của những lính chiến Mỹ từng có thời được điều động đến chiến đấu ở Daktô- Tân Cảnh. Tây Nguyên từng bị nhà cầm quyền Hà Nội đóng cửa đối với người phường Tây, nhưng trong những năm gần đây một số cựu binh Hoa Kỳ đã được phép đến để thăm lại những nơi xưa họ từng đặt chân đến.

Và cũng như bao người khác khi được trở về với miền kỷ niệm thì cảm xúc bồi hồi xúc động là điều không thể tránh khỏi. Người dân Kon tum thường tiếp xúc với những đoàn cựu binh trở lại chiến trường xưa kể lại những trường hợp mà anh đã gặp: “Nhiều người cảm động đã khóc, có người mang hoa quả đến phúng điếu bạn bè đã nằm xuống”.

Những người trở lại không chỉ mục đích tìm lại kỷ niệm xưa, bày tỏ tình cảm đối với những bạn bè không may đã khuất mà họ còn muốn phải thực hiện một cử chỉ nào đó để góp phần xoa dịu những hậu quả của cuộc chiến. Nơi mà họ thường đến sau khi thăm chiến địa cũ là những cơ sở từ thiện như cô nhi viện trong vùng. Một nữ tu phụ trách cô nhi viện Vinh Sơn 1 tại ngoại ô Kontum cho biết những vật dụng mà cơ sở nhận được từ những vị khách phường xa. Họ thường đến cho các cháu bút vở...

Tỉnh Kon Tum dù đang được xây dựng với những tuyến đường trong mạng lưới quốc gia, dù có một số dự án phát triển về cây công nghịêp, chế biến gổ, rồi các chường trình phát triển nông nghiệp, các loại dược phẩm quí của vùng núi Ngọc Linh như Sâm khu V, và những loại dược phẩm quí hiếm khác; nhưng Kontum vẫn còn là một tỉnh nghèo trong cả nước. Ông Nguyển Đức Dũng, đại biểu quốc hội tỉnh Kon Tum thừa nhận: “Đây là tỉnh còn nghèo khó”.

Vùng miền núi xa xôi, trong thời chiến được xem trọng nhờ vào vị trí chiến lược của nó, nay trong thời bình đang cần phải chữa lành vết thường cũ. Theo lẽ thường, bản thân người bị thường biết rất rõ mức độ đau đớn mà vết thường gây ra cho mình, họ hiểu cần phải được chữa trị ra sao.

Tuy nhiên chỉ có bác sĩ giỏi mới giúp chữa trị vết thường liền da, không biến chứng lúc trái gío trở trời và độ lành lặn của vết thường thật thẩm mỹ khiến người ngoài nhìn vào không thể biết chổ da thịt ấy đã từng thường tổn.


06/03/2010