Thứ Năm, 27 tháng 9, 2012

27/09/2012.... Những nguyên tắc để lấy được chồng tốt

:))

1. Nguyên tắc chung: Ngu thì chết, bệnh tật không tự nhiên sinh ra. 

Điều này có nghĩa là đàn ông không "tự dưng xấu". Nhiều bạn lấy làm ngạc nhiên rằng người chồng mình sao trước, và sau khi cưới lại khác đến vậy. Trước kia anh ta dịu dàng, galant, sạch sẽ, còn sau khi cưới anh ta cục cằn, vô học, bẩn thỉu, một sự biến đổi thần kỳ chăng? 


Không, cái người đàn ông cục cằn, vô học, bẩn thỉu ấy không tự nhiên sinh ra. Anh ta vẫn ở đó, ở trong cái lớp vỏ dịu dàng sạch sẽ lãng mạn ấy, chỉ có điều bạn không nhận ra thôi. Vì thế, lấy chồng tốt hay chồng xấu không phải là sự may rủi, điều đó phụ thuộc vào chính bạn, và chỉ bạn mà thôi. Bạn chọn đúng, bạn sẽ được hàng tốt, bạn chọn sai, bạn vớ phải hàng dởm. Nếu bạn không biết cách làm "người tiêu dùng thông thái", thì chẳng có gì ngạc nhiên khi bạn bị ngộ độc, bị thương tích, bị ốm đau vì chính thứ hàng tự tay mình mang về. 

Nếu bạn mua phải một con cá ươn, thì đó là do số phận, hay do bạn đoảng? 

Vâng, xin hãy nhớ nguyên tắc đầu tiên: Bệnh tật không tự nhiên sinh ra, ngu thì (phải) chết. 

2. Nguyên tắc 2: Yêu là chọn lựa. 

Nguyên tắc này còn được gọi là nguyên tắc: Không tin vào sự lãng mạn nhảm nhí. 

Yêu là cái gì? Các bạn nhà văn, nhà thơ từ xưa đến nay đã tô vẽ, thần thánh hóa, huyền bí hóa, ngu xuẩn hóa tình yêu một cách triệt để, nào là yêu là hy sinh, yêu là hết mình, yêu là không biết tại sao yêu thì mới là yêu, yêu là không bao giờ nói lời hối tiếc blah blah... Tín đồ trung thành nhất của những cái tuyên ngôn hũ nút này tất nhiên là các bạn gái. 

Các bạn quên mất hai điều quan trọng. 

Thứ nhất, nhà văn nhà thơ là những kẻ thần kinh không bình thường, và nói chung là có cuộc sống không bình thường. Họ nhìn, đánh giá, cảm nhận cuộc sống theo một cách khác chúng ta, và thông thường là cực đoan. Họ không có cuộc sống bình thường chính là vì những suy nghĩ, cảm xúc có phần thái quá, lệch lạc đó. Vì thế trừ phi bạn cũng muốn sống như họ, còn không thì đừng có nghe họ. 

Thứ hai, những kẻ hay tuyên truyền cho mấy thứ yêu là hy sinh, yêu là hết mình, yêu là không biết tại sao yêu thì mới là yêu, yêu là không bao giờ nói lời hối tiếc đó là ai? LÀ ĐÀN ÔNG. Tại sao? Bởi vì những điều đó có lợi cho đàn ông. 
Với bản năng truyền giống của mình, đàn ông cần có những người đàn bà ngốc nghếch, dâng hiến, mù quáng... để có thể dễ dàng thực hiện chức năng giống nòi (cái này là do bản năng, ko phải cố tình đâu). Những người phụ nữ thông minh, biết cân bằng cảm xúc và lý trí tất nhiên không có lợi cho việc reo rắc gen khắp nơi, vì thế cần ngu hóa họ, đánh vào cảm xúc của họ, làm lạc lối họ. Cách tốt nhất là mang một thứ vô hình, khó xác định là tình yêu ra để làm công cụ. 

Những cô gái bị ảnh hưởng bởi sự tuyên truyền một cách hoang tưởng về tình yêu này sẽ lao vào tình yêu (và đàn ông) như một con thiêu thân mù quáng. Không nghĩ, và không dám nghĩ, (sợ bị coi là "không biết yêu") đến việc tìm hiểu, đánh giá, nhận xét, cân nhắc về cái người mà nhiều khả năng mình sẽ lấy làm chồng, cái người có ảnh hưởng quyết định đến hạnh phúc cả đời mình. Yêu là không thể lý giải được, yêu là không tính toán, yêu là đi theo tiếng gọi trái tim v.v. Ok tốt thôi, đến lúc bị một thằng chồng vũ phu đánh đập, bị bà mẹ chồng nanh ác chửi bới... thì mang trái tim ra mà đền nhé. 

Tóm lại: Yêu là quá trình phát triển cảm xúc, và đặc biệt là sự tìm hiểu, chọn lựa cần thiết đối với người bạn yêu. Lý trí cần cho tình yêu cũng như trái tim vậy. Kẻ nào nói với bạn tình yêu không cần lý trí, ấy là bởi vì kẻ đó chẳng có tí trí óc nào. Còn nếu bạn cũng muốn mình không có trí óc như vậy, thì hãy xem lại nguyên tắc số 1. 

3. Nguyên tắc 3: Tình yêu chẳng giúp được gì. 

Tại sao phụ nữ khổ hơn đàn ông? Bởi vì họ ít lý trí hơn. Phụ nữ suy nghĩ bằng trực giác, bằng cảm tính, cảm xúc, mà những cái này thì rất dễ tác động. Có nghĩa là lừa phụ nữ thì dễ hơn là lừa đàn ông. Mà chả cần phải lừa, tự họ lừa họ là đủ rồi. 

Điều phụ nữ tin tưởng nhất là gì? Có tình yêu là sẽ vượt qua tất cả? Oh, thật là buồn cười, thật là ngớ ngẩn. Giống như bọn nghiện vậy, có thuốc là chúng tin rằng có thể tự mình xây dựng được cả thiên đường cho bản thân, nhưng ai cũng biết thiên đường của nghiện thì hết cơn say thuốc là hết sạch, thiên đường của những kẻ coi tình yêu là phép màu cũng sẽ chết sau ngày cưới Khi dân nghiện say thuốc, chúng có cảm giác chúng trở thành siêu nhân có thể bay như chim, khỏe như gấu, vui như tết. Khi phụ nữ yêu họ cũng có cảm giác y như vậy, chính vì thế họ nghĩ rằng chừng nào cái cảm giác say sưa này còn tồn tại, họ có thể vượt qua tất cả, nào là cải tạo đàn ông, nào là khuất phục được mẹ chồng khó tính, nào là gánh vác được họ hàng nhà chồng blah blah... 

Kết cục thì sao? Bọn nghiện thân tàn ma dại, kết thúc cuộc đời sau khi nhận ra những gì xảy ra trong cơn say của mình là không có thật. Còn phụ nữ mù quáng cũng thân tàn ma dại sau khi nhận ra rằng cơn mê tình chẳng giúp họ đương đầu tốt hơn với những khó khăn trong cuộc sống gia đình, ngược lại, những khó khăn đó làm họ tỉnh mộng, và rốt cục tình thì chẳng còn, lại đeo thêm mấy cục nợ đời. 

Vì thế, hãy luôn nhớ rằng, tình yêu là con chim nhỏ, xinh xắn, yếu ớt. Nó không giúp bạn vượt qua chông gai thử thách gì đâu, ngược lại, bạn còn cần phải chăm sóc, bảo vệ, o bế nó các kiểu nếu không muốn nó chết. Muốn chăm sóc nó như thế, bạn phải có thời gian, phải có sức khỏe và tâm trạng tốt, mà những thứ đó không có được nếu cuộc sống của bạn quá khó khăn. Tất nhiên đôi khi nó giúp bạn, làm cho cuộc sống của bạn thêm dễ chịu, nhưng phần lớn thời gian thì bạn là người phải giúp nó, chăm nó. Khi bạn không có gánh nặng gia đình, khi người đàn ông của bạn vẫn còn nồng nàn (đang trong giai đoạn chinh phục thử thách mà) thì việc nuôi một con chim nhỏ xinh xắn rất là đơn giản, và nó hót cho bạn vui suốt cả ngày. Nhưng khi bạn đầu bù tóc rối mặc bộ đồ nhàu nát cọ sàn vệ sinh thay cho osin trong nhà chồng, thì cái con chim ấy chẳng những không hót nữa, mà còn sẵn sàng ốm chết lúc nào không biết. Còn chồng bạn, luôn sẵn sàng nuôi một con mới (bản năng thôi, không cố tình đâu). 

Đối thoại: 
- Tình yêu ơi, tao khổ quá, sao mày không giúp tao vượt qua khó khăn? 
- Tao có hứa giúp mày vượt qua khó khăn hồi nào đâu? Tự mày nghĩ ra cái công dụng đấy cho tao mà. 
- Nhưng nhiều khi tao thấy có mày tao cũng có thêm sức mạnh đấy chứ? 
- À, đại khái tao là viên thuốc hạ sốt, mày bệnh quá thì tao có thể giúp mày hạ nhiệt một lúc, nhưng tao KHÔNG PHẢI LÀ THUỐC CHỮA BỆNH. Còn mày thì cho rằng tao là thứ thuốc vạn năng bệnh nào cũng chữa. Mệt tao quá. 

4. Nguyên tắc 4: Chuyện nhỏ là chuyện lớn. 

Bạn cho rằng điều gì là quan trọng ở người đàn ông đang tán tỉnh bạn? 
Đa phần các bạn gái sẽ trả lời: Anh ấy tốt với tôi, anh ấy yêu tôi, thế là đủ. 

Câu trả lời phổ biến (và tâm đắc) này của các bạn, rất tiếc hoàn toàn chả có tí giá trị nào trong việc tìm kiếm một người đàn ông tốt để làm bạn đời. Khi đàn ông đi tán gái, tất nhiên anh ta phải tốt, tất nhiên anh ấy nói anh ấy yêu bạn. Đem tiêu chuẩn "tốt với tôi, yêu tôi" ra để chọn lựa, chẳng khác nào con cá trong đối thoại sau: 

- Cá, thế nào là một thợ câu giỏi? 
- À, theo tớ một thợ câu giỏi phải có cần câu, có mồi câu. 

Đấy, có buồn cười không? Đã đi câu, ai chẳng có cần, ai chẳng có mồi (loại thợ câu đi người không đến hồ, xòe tay ra cho cá tự nhảy vào là siêu nhân, không tính), cần và mồi chẳng là gì để chứng tỏ một tay thợ câu tốt, tương tự "tốt với tôi, yêu tôi" chẳng nói lên được gì về người đàn ông đang muốn có bạn. 

Thế cái gì mới là "chuyện lớn" quan trọng để bạn xác định được một ông chồng tốt? 
Đấy chính là những chuyện nhỏ. Những hành động cử chỉ lặt vặt trong đời sống hàng ngày. 

Những chuyện lớn ai cũng chú ý, nên ai cũng cố gắng làm tốt, hoặc giả vờ làm tốt. Những chuyện nhỏ ít được để ý đến mới hiển thị tốt nhất một con người, đặc biệt là khi người ta lơ đãng, hoặc người ta cho rằng không có ai để ý đến mình. Anh ta ngáp có che miệng không, ăn xong có ngậm tăm đi ngoài đường không, gặp tai nạn trên đường có xúm vào xem không, khi tức giận có chửi bậy không, về nhà có vứt quần áo bừa bãi không, bóng đèn cháy có gọi thợ không, vay tiền bạn bè có trả đúng hạn không, ngồi một chỗ có rung đùi như bị động kinh không? Đấy, bạn phải tìm hiểu người đàn ông của đời mình thông qua những thứ "lặt vặt" đó. 

Có bạn hỏi: Chuyện nhỏ vớ vẩn ấy thì liên quan gì đến tình yêu vĩ đại? Chỉ là những thói quen, sửa là được, quan trọng là yêu, tình yêu đủ lớn thì sẽ vượt qua hết... la la la... 

Trả lời: Hành vi bắt nguồn từ thói quen, thói quen bắt nguồn từ tính cách, văn hóa. Mà TÍNH CÁCH, VĂN HÓA chứ không phải TÌNH YÊU, mới là sự đảm bảo cho hạnh phúc. 

Ở cùng với một anh chàng tốt tính, hòa hợp, bạn sẽ từ không yêu chuyển thành yêu, từ yêu ít thành yêu nhiều. Ở với một anh chàng chẳng ra gì, tình yêu sẽ chết nhanh thôi. 

Còn dùng tình yêu để thay đổi tính cách? Chuyện hài nhất thế kỷ, giờ nào rồi mà còn nói đùa thế? 

5. Nguyên tắc 5: Đừng nghe đàn ông nói, hãy nhìn đàn ông làm. 



Khoảng 90% những lời lẽ của đàn ông về tình yêu với bạn gái của mình là không thể tin được. Đặc biệt là các thanh niên chim chíp tán gái thì thôi rồi, toàn mang nhạc thị trường, nhạc sến, trà sữa tâm hồn, danh ngôn, trích dẫn truyện tình ba xu, phim Hàn Quốc... ra ba hoa, thật là đến bò nghe cũng phải phì cười (thế mà các cô gái lại rất thích, lạ ghê) 

10% lời lẽ còn lại thì có thể tin (chẳng hạn như "em ơi anh muốn xem") nhưng lại không có giá trị lâu dài. Đây là điều phụ nữ dễ bị nhầm lẫn nhất, vì 10% này ngay cả những người đàn ông TỬ TẾ nhất cũng thường nói. 
Chẳng hạn: Anh yêu em mãi mãi. Anh sẽ đi bên em suốt cuộc đời. Anh sẽ.... 

Họ có nói dối không? Không. Không nói dối, vì khi nói ra câu đấy họ thực sự nghĩ như thế. Chỉ có điều là còn một phần khác họ không nói ra, đôi khi vì họ cũng không hiểu được chính mình. 

Anh sẽ yêu em mãi mãi ... nếu lúc nào em cũng ngoan ngoãn, thơm tho, nhàn rỗi ngồi nép vào bên anh thế này này, như thế, tất nhiên là yêu. Nhưng sau này em đầy mùi nước mắm với nước đái trẻ con, ăn mặc nhếch nhác, bụng béo đầy mỡ... xin lỗi, anh không có ý lừa em, nhưng không hiểu sao anh... sorry.. tình cảm của chúng ta không như cũ nữa. 

Cô gái khóc nức nở: Tôi đã hy sinh vì anh, tôi già, béo, xấu, bẩn cũng vì anh... thế mà anh lại... 

Chồng (nghĩ thầm): Công nhận là em tốt, công nhận là em đúng. Nhưng mà điều kiện của tình yêu là phải thơm, sạch, mới, lạ. Bảo anh biết ơn em thì được, nhưng bảo anh run rẩy yêu em như ngày nào thì khó quá, cái này sao cố được. 

Đàn ông khi yêu hay thích khẳng định mình, nói ra nhiều câu có chủ ngữ là ngôi thứ nhất: Anh thế này, anh thế khác... Các cô gái nghe say sưa, mắt chớp chớp miệng đớp đớp, tâm đắc ghê lắm. Mình yêu anh ấy quá, anh ấy bảo là... anh ấy hứa là...anh ấy là người.... Đến khi lấy về rồi, thỉnh thoảng lại nghẹn ngào, ôi mình bị lừa, ngày xưa nó nói dzậy mà bây giờ không phải dzậy. 

Vậy kết luận ở đây là gì? 

Nghe đàn ông tán cho vui thôi. Chủ yếu là phải nhìn xem anh ta làm được cái gì. Anh bảo anh lo được cuộc sống cho tôi, vậy phải xem anh có tháo vát, kiếm tiền được không. Anh bảo anh có trách nhiệm với tôi, vậy phải xem anh đối xử với bạn bè, người thân của mình thế nào. Anh bảo anh là người tốt, vậy phải xem anh có ghét chó và trẻ con hay không, vay tiền bạn có trả không... 

Bạn nào yêu không mở to mắt ra mà nhìn, chỉ chết vì mấy câu văn hoa ba xu, đến lúc khổ lại đổ tại duyên số...xin mời xem lại nguyên tắc số 1. 

6. Nguyên tắc 6: Đức tính quan trọng nhất của chồng? 

Tôi không nói là "đức tính quan trọng nhất của đàn ông", bởi vì mỗi người đàn bà cần đến đàn ông theo một nhu cầu riêng của mình. Có người mê đẹp trai, có người thích khỏe mạnh, có chị thích galant, có bà thích phong độ...tóm lại cái "nhất" đấy thiên biến vạn hóa, không sao tổng kết hết được. 

Nhưng với vai trò làm chồng thì lại khác. Làm chồng tốt cũng cần nhiều tính chất khác nhau, lãng mạn, mạnh mẽ, giỏi giang, phong độ, tháo vát, thông cảm, bao dung, chăm chỉ... gi gỉ gì gi, cái gì cũng cần, cái gì cũng tốt. Nhưng tất nhiên là thật khó mà tìm được người hoàn hảo như vậy. Mà nếu có kiếm được, thì chắc bạn cũng chả đủ hoàn hảo để mà lấy được người ta. Thế thì, nếu như phải rút gọn, phải lựa chọn và quyết định trong những đức tính ấy, trong số những người bạn "có thể" lấy được, thì bạn sẽ lấy ai, lấy người như thế nào? 

Hỏi đến đây, cả lớp đồng thanh: Lấy người yêu mình và mình cũng yêu, tóm lại lấy nhau vì tình ạ!!! 

Cô giáo: Khổ quá, thế lúc chọn người yêu vậy, các em chọn ai, tìm người như thế nào? 

Cả lớp: Yêu thì sao chọn được ạ, duyên số rồi, yêu mà biết tại sao yêu thì đã không phải là yêu ạ !!! 

Cô giáo: 

Đùa vậy thôi, topic này mong được giúp đỡ những người nghĩ rằng lý trí cũng cần thiết trong tình cảm. Còn với các tín đồ của yêu mê muội, cưới mù quáng thì đến cô giáo cũng bó tay, nói gì đến tôi 

Trở lại với câu chuyện đức tính quan trọng nhất của chồng, có lẽ cũng cần chú thích thêm để các bạn đỡ thắc mắc, ấy là quan trọng nhất không có nghĩa là duy nhất cần thiết, lại càng không có nghĩa đó là yếu tố đầu tiên cần được đưa ra xem xét (cái đầu tiên, theo tôi nghĩ, là tìm hiểu xem đối tượng có bị Gay, hoặc bất thường về sinh lý hay không). Quan trọng nhất có nghĩa là, sau khi chúng ta đã có được hai ứng cử viên trước mặt, cả hai đều nam tính, nội tiết ổn định, biết đọc biết viết, chỉ số IQ trên 60... nhưng một anh thì biết đánh đàn ca hát múa rối nước còn một anh thì có cái "quan trọng" ấy, vậy nên chọn anh nào? 

Cái đức tính đó là khả năng tiếp thu, học hỏi, nhận thức những sai lầm, điểm yếu của mình và cố gắng sửa chữa chúng. Nói cách khác, đó là khả năng tự hoàn thiện bản thân. 

Nếu lấy một người chồng biết nhận ra khuyết điểm, dám nhận sai, sai dám sửa (không đảm bảo thành công 100%) thì các bạn có thể yên tâm là cuộc sống càng ngày càng tốt đẹp. Giống như bạn cưới một chiếc Kia Morning về nhà, mấy năm sau nó tự lên đời thành một chiếc Camry, rồi ít lâu sau lại trở thành một con Mẹc hoành tráng... thế có sướng không? Ngược lại, nếu lúc đầu lấy về một con Mẹc trông hoành tráng, rồi dần dần nó xuống cấp thành cái xe công nông thì thật tai họa. 

Vậy khi chọn lựa, ngoài việc nhìn vào những gì đối tượng đang có, hãy để ý đến những gì đối tượng THAY ĐỔI trong quá trình quen biết, yêu đương, để ý đến cách anh ta tốt lên hay xấu đi xem anh ta có được khả năng tự hoàn thiện bản thân hay không. Nếu có, thì đấy chính là đức tính quan trọng nhất bạn cần ở chồng bạn.

Thứ Ba, 25 tháng 9, 2012

Hate Lover


25/09/2012

Một cuộc điện thoại thông báo rằng anh Ch sẽ xuống Sài Gòn để khám mắt. Sao anh có quá nhiều việc để quay trở lại Sài Gòn, sao em có nhiều việc để chúng ta còn lại những liên hệ. Trong thâm tâm em nghĩ chúng ta cũng chỉ là bạn thôi, chỉ là bạn thôi, trái tim em đã hướng về một người khác. Thầm cảm ơn thời gian đã giúp em nhận ra em cần sống như thế nào, điều gì em cần từ bỏ, và điều gì em cần trân trọng. Em cũng trân trọng những kỷ niệm, nhưng kỷ niệm chỉ là còn là kỷ niệm, em trân trọng hiện tại hôm nay hơn ngày hôm qua... 


Đêm mưa, hai đứa chở nhau lên thăm ba Vũ, em biết anh không thích ba Vũ đâu, nhưng tình cảm của anh đối với ba với em giờ không còn là quan trọng nữa, vì em ko muốn ở nhà, chơ vơ nhớ thương một người, em cô đơn nhiều hơn nữa khi em trở lại với tình yêu, zị nên em đồng ý đi cùng anh chỉ để cho lòng mình bớt nghĩ suy về người ta, rằng người ta nào nhiều thời gian cho em. Nhưng em có dám nói điều đó với anh, sao em dám làm tổn thương một người một lần nữa khi người đó là anh, là người đã dành cho em rất nhiều... dẫu em không nhận lấy nó nữa nhưng em cũng không thể quá vô tình. Thời gian em biết anh cũng nhận ra, với em, anh giờ là bạn, một người bạn không hơn không kém.

Em lo lắng, em lo em làm một ai đó buồn, hoặc cảm thấy có điều gì đó không tốt trong lòng, sẽ giận dỗi, sẽ là những câu nói vô tình, đôi khi người ta nói chuyện với em vô tình lắm, nó như con dao sắc cứa vào lòng, một nỗi buồn tủi hờn khắc vào trong lòng, nhưng em không nói ra, em tự cho đó là những câu nói đùa vô tình không hề ác ý, rồi e quên... Có khi lại vì tình yêu mà em chấp nhận chăng... Giờ thì em hiểu tại sao ngày ấy anh lại có thể chấp nhận một đứa con gái quá nhiều khiếm khuyết như em... Em học được bài học chấp nhận và em đã chấp nhận một người như thế,,, người yêu hiện tại của em...

Đêm về nhà, mặc dù em nói với anh em sẽ đi ngủ ngay và sáng em dậy sớm để tập thể dục, nhưng thật ra em ngồi trước máy tính đến phút đồng hồ báo qua ngày... và em lại đón một ngày mới...không biết phải vậy không, hay em đang chờ người ấy, em chờ một người mà em biết người ta cũng đang nhớ em, lo lắng không biết em đã ngủ chưa, hay em đang làm gì.. Mặc nhiên, em ko quan tâm anh về đâu, đến nhà anh Tuấn hay anh Trình,,, ... Anh nhìn em, bây giờ em khác nhiều quá, dường như đã biết trách nhiệm hơn với bản thân mình... Uh, giờ em biết trách nhiệm hơn, có thể tự lo cho bản thân mình từ cái áo, cái đầm, đến đôi dép, ... em cũng ngăn nắp hơn trước rất nhiều, mọi thứ rất quy cũ... Em ít ca hát làm ồn ào mọi người, chỉ ôm đàn chơi vài bản nhạc buồn tự làm lòng mình trĩu nặng, em giờ không giấu nỗi lòng mình như trước đây, ngày xưa dẫu không hài lòng em vẫn là một hình bóng ngoan ngoãn bên anh, không kêu ca, ko phàn nàn, chỉ cười, cười thật tươi để giấu diếm, anh không nhận ra nhưng mọi người nhận ra, còn bây giờ,  anh dễ dàng nhận thấy những thiếu thốn tình cảm trong mắt em, và anh cũng nhận thấy đôi điều vô tình trong nụ cười và cái nháy mắt của em như ngày nào... và cũng dần nhận ra.. em đã thực sự quên anh rồi... Uh... Em đã quên và đã yêu một bóng hình khác không hoàn hảo như anh, không tình cảm sâu sắc như anh, nhưng đó là người em yêu bây giờ, mỗi người một cách yêu, và cách yêu của người ta em không có nhiều những phàn nàn...



Sáng sớm, em không thể mở mắt nổi, anh nhắn tin gọi em dậy nhưng em vẫn ngủ tiếp... vẫn cái cách không thèm quan tâm của em, không cần lo tiếp sau là gì... với anh, em là một đứa thiếu trách nhiệm với bản thân mình nên anh vẫn cứ phải lo nhiều hơn... anh sang khi em vẫn còn ngái ngủ. Em vội vã chuẩn bị theo những lời thúc giục của anh, và cũng mang theo những lo lắng.

Suốt quãng đường đi, em chẳng nói gì nhiều, chỉ ỡm ờ vài câu, trong lòng em lo nếu D thấy anh chở em đến trường, D sẽ không hiểu, và rồi sẽ là những giận hờn ko đáng có. Anh mượn xe em đi khám mắt, mà cảm giác như em đưa xe anh đi chơi, hay làm bất kỳ việc gì không phải sức khỏe, em không quan tâm nhiều, em vô tình chăng, ... Em bảo anh dừng xe cách xa lối vào sảnh, anh thắc mắc, và dường như hơi buồn trong câu nói nửa đùa nửa thật của em "bạn trai em thấy sẽ mệt lắm đó"... Anh có hiểu bây giờ thật sự em đã mang trong lòng một hình ảnh của một người khác.

...................................................................................................................................................................

Anh có hiểu lòng mình không? Đôi khi có điều gì đó nên anh e ngại trong chuyện tình cảm với mình. Nhưng mình không quan tâm đó là điều gì, mình chỉ quan tâm anh có thương yêu mình thật sự sâu thẳm trong lòng anh không thôi.

Anh Chiến xuống Sài Gòn khám mắt, mình lẽ nào vô tình đến nỗi không thèm giúp gì, đôi khi mình cũng ái ngại, vì đôi khi mọi người xung quanh hai người lại có quá nhiều hy vọng vào một mối tình đã vỡ tan được hơn 25 tháng...

Mình đề nghị cho anh mượn xe để đi, nhưng mình đi làm bằng gì đây, mình biết D dạo này mệt mỏi công việc lắm rồi. Mình không thể lại vì mình mà ảnh có thêm chút gánh nặng nào đó. Nhưng mình lo lắng lắm, lo rằng anh sẽ buồn và hoang mang nếu biết Chiến đang ở Sài Gòn và lại đưa mình đi làm...

Mình khó chịu lắm nếu phải giấu diếm, nhưng nếu mình nói anh có hiểu cho mình.

Đêm qua mình chợt nhận ra, anh không có tin mình... mình mệt mỏi đến giấc ngủ cũng không yên bình, vì anh mình cố gắng ngồi dậy mở máy lên chỉ để nhận lấy một điều,... anh sẽ không thương nữa, không quan tâm mình nữa... Mình thế nào? Buồn lắm, nhưng mệt mỏi... mình cảm thấy mệt mỏi vì những điều vô tình anh nói với mình nhiều hơn nữa.... Và không muốn suy nghĩ điều gì thêm nữa, chỉ muốn như mặt hồ chiều yên phẳng lặng không một chút gợn sóng... Vô tình có khi lại là điều tốt... Người ta nói cũng đúng, khi bước qua được những tan vỡ của tình đầu, con người sẽ không yêu như cái lần đầu tiên ngô nghê, bất chấp và không ngại hy sinh nữa, sẽ còn kèm theo những hoài nghi, những bất an, tính toán dành cho người đến sau.... và cả những bất cần... Giờ thì mình rất cần sự bất cần để cảm thấy được bình yên...


Mình sẽ như nó, sẽ nhẹ nhàng, phẳng lặng nhưng mang theo chút dỗi hờn không thể nói... Lòng đôi lúc đau một chút nhưng ít nhất mình cảm thấy bình yên... Bình yên theo một cách khác chỉ của riêng mình... Không muốn mở lòng thêm nữa, không cần thêm bất cứ ai... vì đã quá đủ....




Không cần nói những yêu thương nữa, không cần nói ra mình đang nghĩ gì, không cần nói ra mình cần gì... 
Mình vẫn xin là mình như xưa... Mặc kệ tất cả đi... 

MẶC KỆ TẤT CẢ ĐI....






Thứ Năm, 20 tháng 9, 2012

I've Never Been To Me 2

I've Never Been To Me [click here]

Bài hát này... Đêm nay mình nghe biết bao lần rồi...
Mình là một người phụ nữ tự do phải ko? Mình làm chủ cuộc sống của mình,...
Đã qua rồi những tháng ngày nghĩ suy...

Một lần anh nói với tôi: "Anh không quan trọng đến chuyện còn trinh trắng hay không? Ai mà chẳng một lần lầm lỡ trong đời".
Đêm ngồi lặng nghe "I've never been to me". Tôi chợt nhận ra nhiều điều... Tôi vẫn là tôi.. vẫn là tôi...

Tôi có đọc đâu đó một ý kiến của một member trên diễn đàn: "Sex là điều tuyệt vời nhất của tạo hóa, nhưng nó chỉ tuyệt vời khi ta làm điều đó với người mình yêu" và tôi càng ngày càng thấy câu đó thực sự đúng...


Tôi trân trọng những người con gái giữ được trinh tiết cho tới đêm tân hôn. Nhưng tôi viết bài viết này để đại diện cho những người không "còn trinh".

Đọc bài viết "Tôi đã lấy một cô vợ không còn Trinh", tôi thực sự rất ấn tượng và trân trọng những suy nghĩ của anh. Nhưng tôi không đồng ý khi anh nói rằng:"Đã là con người thì ai cũng có một lần lầm lỡ". Cái gì gọi là "Lầm lỡ" ở đây hả anh ơi? Xin thưa với tất cả các anh, khi người con gái làm chuyện đó với người mình yêu, đó là một hành động tuyệt vời nhất, một sự thăng hoa của tình yêu, sự hiến dâng từ cả hai phía. Nó không trái pháp luật, không trái đạo đức vậy có gì sai trái ở đâu mà lại gọi là "lầm lỡ".


Và các anh cũng chẳng có quyền để nói tha thứ hay không tha thứ cả, bởi thực sự các anh không có cái quyền đó, tha thứ cho quá khư ư? Thật là nực cười, quá khứ là gì? Là những gì xảy ra trước thời điểm hiện tại, là khi các anh chưa xuất hiện trong cuộc đời chúng tôi, nó không liên quan gì đến các anh cả, có nghĩa chúng tôi chẳng có lỗi gì với các anh nên các anh chẳng có quyền gì để nói chữ “tha thứ”. Chỉ có thể nói câu "Chấp nhận" hay không mà thôi bởi có thể xem đó là một sự thiệt thòi của các anh khi không là người đầu tiên của chúng tôi. Các anh chỉ có thể nói chữ "tha thứ cho em" khi chúng tôi đang yêu các anh mà sex với người khác, hoặc không làm một người vợ đoan trang thôi. 


Hơn nữa giá trị của con người không nằm ở cái màng trinh. Nó là cái gì? Chỉ là miếng thịt thừa mỏng manh thôi mà, làm rách nó dễ lắm, tôi đạp xe nhé, tôi bị ngã nhé... hay tôi thò tay vào cũng làm nó rách được. Thế các anh lại bảo là:" Ghen tuông, bực tức, đau đớn khi nghĩ đến cảnh cô ta rên rỉ trong vòng tay một thằng đàn ông khác", haha lại nực cười, thế hóa ra chỉ còn cái màng trinh thì có nghĩa cô ta không rên rỉ trong tay người yêu cũ à? Các anh lại nhầm nhé, chắc hẳn các anh đều đã yêu, có biết oral sex, hand sex là gì không? Chả đụng chạm gì tới cái màng quý giá đó nhưng vẫn trần truồng bên nhau, rên rỉ như thường nhưng mà vẫn từ hào là còn trinh tiết đấy vì chưa có thụt thò gì đâu, nó vẫn nguyên vẹn đấy. Nực cười!


Thế giá trị của người phụ nữ nằm ở đâu? Nó ở tri thức, sự thông minh, nhạy cảm, cách đối nhân xử thế... Nếu được một người phụ nữ toàn vẹn về tâm hồn nhưng thiếu cái đó các anh có thích hơn là một người có cái đó mà dốt, vụng, không biết cách cư xử?




Các anh đừng nghĩ Sex là một điều tầm thường mà người ta vẫn đem ra mua bán như với Cave.  "Sex là điều tuyệt vời nhất của tạo hóa, nhưng nó chỉ tuyệt vời khi làm điều đó với  người mình yêu" và tôi càng ngày càng thấy câu đó thực sự đúng, khi sex với người mình yêu là tôi được sống đúng với hai chữ "CON NGƯỜI", nên chẳng bao giờ tôi cho đó là chuyện "lầm lỡ" cả.

Tp.HCM, ngày 20/09/2012


I've Never Been To Me (20/09/2012)

I've Never Been To Me... [click here]

Mình hơi mơ hồ về nội dung của nó... Mình sẽ không thích điều gì nếu mình không hiểu hết về nó, nhưng mình cảm giác bài hát này dành cho mình, một kẻ mà mọi người vẫn dùng hai chữ ngắn gọn nhưng người khác có thể hiểu, đấy cô ta luôn là người luôn phải nhìn lên, đó là hai chữ "phái yếu". Yếu thật không? Cả về thể xác và tinh thần? Khi một người muốn mình sống tự tin và mạnh mẽ hơn nữa che giấu đi tâm hồn mong manh dễ tổn thương, sẽ chẳng ai thấy được, hay cũng không ai có thể hiểu được.
...



Hey, you know what paradise is?
It's a lie, a fantasy we create about people and places as we'd like them to be
But you know what truth is?
It's that little baby you're holding, it's that man you fought with this morning
The same one you're going to make love with tonight

That's truth, that's love....

...Make love with any man, if you are so in love with him. That's nothing wrong. You don't need to think more about him and about you, is it a mistake? No., because simple it's your lofty love for him.


 Một người bạn của mình... Đôi khi cô ấy hoang mang về những điều đã làm, về những hành động mà cô ấy nghĩ không nên khi cô ấy đã quá yêu thương. Mình cũng đã từng,... từng ngày trôi qua, khi mình đứng lên được từ chính những nghĩ suy trong lòng mình hiểu rằng chẳng có yêu thương nào phải khiến mình lo nghĩ rằng mình đã từng sai, để rồi hối tiếc, có chăng mình hối tiếc đã không yêu thương hết lòng như ai đó đã từng yêu thương mình.
Các chị dâu và những người bạn luôn than vãn về cuộc sống gia đình quá nhiều điều phải lo toan, những ông chồng không biết quan tâm, một vài người cằn nhằn về người yêu  trong mỗi cuộc điện thoại ngắn... Rồi khi nhìn lại mình, mình chịu đựng bao nhiêu phần trăm trong từng ấy.. có lẽ không chút nào, có chăng tự mình huyễn hoặc, rồi cảm thấy mình sao không trọn vẹn một niềm vui nào. Cuộc sống ngắn lắm nên hãy cứ vui sống trọn vẹn từng ngày, hãy phải luôn là chính mình (cô giáo mình vẫn luôn dạy vậy) và mình sẽ phải làm được.

Có rất nhiều điều mình giữ lại, những mong muốn, những dự định, để tích cóp và thực hiện nó từng chút từng chút một. Không giữ lại những bất mãn, những điều không hài lòng,... chỉ để cuộc sống được thoải mái, được tự do đúng nghĩa như mình muốn.


I took the hand of a man and we made love in the sun
But I ran out of places and friendly faces because I had to be free
I've been to paradise but I've never been to me



Thứ Năm, 13 tháng 9, 2012

Hãy cứ yêu như chưa từng bị tổn thương


Có ai đó đã từng nói rằng: Trong tình yêu, ai bắt đầu trước đó là người thua cuộc. Nhưng câu nói này có lẽ không còn đúng trong tình huống của Tô Cẩn. Gặp và thích Nhan Bác từ cái nhìn đầu tiên nhưng cô gái thông minh ấy khiến người khác phải khen ngợi vì kế hoạch tác chiến của mình. Cô có một sự tự tin hiếm có, dẫu là "cọc đi tìm trâu" nhưng chưa từng thể hiện như một kẻ yếu thế.

Sự tự tin của Tô Cẩn không phải xuất phát từ thói ngạo mạn của một cô tiểu thư muốn gì được nấy mà có lẽ từ bản chất kiên cường, cô tin mình gieo hạt cuối cùng cũng có ngày nở hoa.  Có lẽ chính sự tự tin và bạo dạn của Tô Cẩn đã khiến Nhan Bác không đao gươm mà đành chịu trói.
                  

Thời sinh viên là quãng thời gian đẹp đẽ không vướng lo toan. Nhưng đứng trước ngưỡng cửa của cuộc đời, trên vai mỗi người họ cần gánh vác không chỉ là tình yêu. Tô Cẩn yêu Nhan Bác, không phải cô không tin anh mà là cô không tự tin về vị trí của mình. Nhan Bác cũng yêu Tô Cẩn, không phải yêu không đủ sâu mà là anh không dám đảm bảo cho tương lai của họ. Mỗi người họ đều để ý đến đối phương quá nhiều, càng dè dặt bao bọc lại càng không thể nhìn thấy điều giản đơn bị vùi lấp bên trong. Rồi họ đã xa nhau như thế!
Nhưng cuộc đời có biết bao ngã rẽ, đôi chân bước lạc liệu trái tim có còn tìm thấy nhau?


...................................................... Chắc phải tìm đọc cuốn nì thôi..
Hôm nay, mình quyết định unfriend anh trên fb. Có lẽ mọi người nếu biết sẽ nghĩ rằng mình và anh có gì đó không tốt, nhưng thôi mặc kệ hết. Như vậy đỡ phải theo dõi nhau, mình muốn để anh được thoải mái chia sẽ những điều mà anh muốn, và mình có thể đôi lúc cảm giác mình độc lập và mình vẫn là chính mình, muốn cuộn tròn lại trong một khoảng nhỏ hẹp hoặc một góc khuất nào đó, nhưng vẫn có anh bên, ... mà điều nữa.. người khác vẫn có thể nhìn thấy được...
Hạnh phúc là một cảm xúc trong lòng con người... mà cảm xúc thì có thể thay đổi bằng cách suy nghĩ.. mình vẫn đang cố gắng để có thể sống lạc quan hơn, tin tưởng hơn bằng những thứ nhỏ nhặt mình thể hiện ra bên ngoài.... có lẽ bạn bè mình sẽ nhìn thẫy rõ nhất đó là trên fb, vậy nên đôi khi những status của mình viết rất dài,,, rồi lại bỏ đi không đăng lên nữa, những cảm xúc của mình chạy theo những bài hát cũng còn lại riêng mình nghe,, bộ phim mình tâm đắc, câu chuyện trên blog radio khiến tim mình vỡ òa, /... tất cả mình giữ lại... Khó chịu lắm chứ... Nhưng qua ngày hôm sau, mình lại thấy mình đang tốt hơn... Mình bắt đầu không còn hoài nghi về những gì mình thấy, mình cảm nhận nữa.... Mình đang muốn sống vô tâm, nhưng đôi khi điều nào đó lại kéo mình nhìn lại...


13/09/2012




Khi đánh mất đi hai người... mà tất cả cũng là vì mình... mình chối từ người ta mà... zậy mà mình cũng đau lắm nên mình đã bắt đầu biết trân trọng, không biết là mình trân trọng hay đang khư khư cất giữ cho riêng mình theo kiểu ích kỷ nữa nhưng cũng gọi là quý... Vậy mà sao mình mãi không thể cư xử tốt hơn một chút được.... Dạo này anh không quan tâm mình nhiều nữa,... mình cảm nhận như vậy,,, hay anh nhiều việc chăng, hay anh đang mất thời gian với những mối quan hệ khác... Đôi khi cảm giác như mình chẳng có một nửa nào cả, và mình đang quay lại cái ngày ấy, cái ngày bắt đầu của một lời chia tay... Người ta bảo, "một lần mất tín, vạn lần mất tin" và có lẽ vì vậy nên mình không có nhiều tin tưởng về anh.
Sau tất cả những lời nói dối nhỏ nhặt, khi mình và anh bắt đầu quen nhau... dường như là vì vậy, anh với người cũ, anh với xí ngầu, ... anh nạt mình vì đang bên cạnh ai đó, rồi những hẹn hò rạp phim, quán ốc, quán kem,  rồi lại tài khoản phim, fb... cách anh nhiệt tình với người ta, cách anh nói người ta ngốc, anh lo lắng gọi điện về nhà.... cách anh quên lời hẹn với mình, ... tất cả mọi thứ nhỏ nhặt dồn lại... mình có phải là quá nhỏ nhen,,,,


Sáng nay mưa, giá như sáng nào cũng mưa như sáng hôm nay... để cảm giác của mình lại thảnh thơi như thế. Cảm giác cuộn mình lại trong chăn, tay ôm gối mềm... thiệt ấm,,,... dẫu mình luôn là một kẻ cô đơn trong căn phòng 4 bức tường nhỏ hẹp,... Không cần lo nghĩ gì cả,,, chỉ nghĩ rằng cố gắng làm tốt mọi việc nhỏ, từng chút từng chút một... rồi có lúc sẽ "tích tiểu thành đại". Mình mặc cái đầm má mua,... mặc áo mưa mỏng và đôi dép lê.... thiệt thấy mình dị hợm hết sức... (vì đôi dép đó mà) nhưng cảm thấy chấp nhận được vì mình như thế sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Mình lại bắt đầu đọc sách về tài chính và kinh doanh, lại muốn tìm một con đường phù hợp nhất với bản thân mình để được sau này không phải lo nghĩ nhiều về những thứ đại loại như: người thân, sức khỏe, du lịch... Nếu mà cứ mãi sống một mình như thế này và mãn nguyện với việc có anh bên cạnh, với những kế hoạch công việc, nghỉ ngơi, du lịch... Thì mình đúng là một cô nàng độc thân hạnh phúc nhất rồi... Nhưng liệu anh có chỉ muốn hẹn hò với mình, vòng vòng công viên, ngâm mình dưới hồ bơi, hay đi ăn quần đi quần lại có mấy cái quán mà bản thân mình có thể chấp nhận được, hay anh chỉ muốn cùng mình ngồi quán cóc rôm rả đủ chiện cho đến lúc về... cho đến lúc bạn bè của hai đứa không còn ai gắn cái mác độc thân giống hai đứa nữa... Và bản thân mình, liệu có buồn nếu một ngày anh bước đi vì không thể chờ được, bạn bè thì tất cả đã có một góc nhỏ để yêu thương nhưng lại ko có chút thời gian để tụ tập cùng mình nữa.... mình sẽ thế nào khi cô đơn, lạc lõng giữa cái thành phố đất chật người đông này... Vậy đó, sao cuộc sống lại chẳng chịu đơn giản như mình muốn...



Thứ Hai, 10 tháng 9, 2012

Cho em, cho bản thân mình đấy.... Nhưng có cần phải tự sát

Nếu linh hồn đã đánh mất :(

Đưa em đi nhé, thiên đường của hai đứa mình, Đưa em qua những cánh đồng nơi thảo nguyên ươm nắng, Chỉ hai đứa mình, chỉ hai ước nguyện trở về với nhau.
Đưa em theo với em cần bờ vai anh rất rộng, Đưa em theo với một lần dù là trong giấc mơ, Ngày đang rất vội, ngày đang rất vô tình thôi, Hỡi đêm đừng trôi mãi
Giữ lại em, Giữ em cho lần tái sinh cuối cùng, Giữ em cho một giấc mơ, Nếu linh hồn đã đánh mất, Xác thân xa lìa
Tình mang máu nuôi tim hồng, Trong vườn đêm lạnh, Có ánh sao nào bằng mắt anh, Giấc mơ không thành, Mất anh không đành, Có anh em chẳng tiếc thân, Nếu em phải sống lần nữa, vắng anh bên đời, Làm sao thứ tha cho mình
Cho em ở trong anh, Từng giác quan thuộc về anh.
Đôi khi cái chết dường như nhẹ nhàng lắm, chỉ có sống mà cảm giác như chỉ để tồn tại... cuộc sống còn đau khổ hơn chết...
Vì anh sẽ giữ cho em ấm lại, Vì anh sẽ nói thêm anh yêu em trăm lần nữa, Chẳng rời xa đâu anh không yên lòng, Cho dù giây phút hay xa ngàn năm gió anh cũng chẳng buông tay. Vì anh sinh ra là để yêu em, Vì anh có chết cũng chỉ là yêu em không đổi rời, Chẳng cần lời hứa, chẳng cần câu thề, Chỉ cần em sống trong cuộc đời ngăn nắp anh đã xếp tặng em
Cần chi những lời hứa suông, cần chi những hẹn thề... Có bao giờ người làm điều gì đó mà không phải hứa, không phải hẹn... hay hẹn rồi lại quên...
Cần thì mình tự sát cùng nhau, Mặc bầu trời nhiều nắng, nhiều mưa...Cần thì mình chỉ sống vì nhau, Chẳng cần gì phải biết ta cần gì... Dù anh không hứa, nhưng anh vẫn giữ lời...Rằng anh sẽ nói mãi anh yêu em trăm lần nữa...Về sau tóc trắng, tim anh vẫn hồng..Ai không cần anh nữa nhưng anh thì vẫn thế yêu em yêu em

10/09/2012

Một ngày cho những cảm giác chông chênh, nỗi lòng vô định không bình yên...Cảm giác bị lừa dối,...  Mọi thứ cứ trôi về đâu cũng đc, dẫn tới bất cứ đâu nếu mày muốn... Chỉ có tao ở lại với những chếnh choáng trong lòng mình...
Một đứa không biết mình nên làm gì,,, không biết phải thế nào, ra sao... mở khúc nhạc buồn đầy day dứt rồi tự ngồi một mình trong một góc tối. Không khóc được, cũng không thể gào lên được... lời bài hát, tiếng nhạc chờ điện thoại cứ đan xen nhau... cố gắng để nước mắt trào ra... nhưng không thể... Tự bao giờ mình không thể khóc được nữa... cứ âm ỉ trong lòng rồi chỉ muốn đứng dậy phá tan tất cả... nhưng cũng không đủ sức...
Đây có phải là tuyệt vọng.... Mún nằm xuống co ro lại... ít nhất mình vẫn có thể thu mình lại... để mình bớt những tổn thương và hy vọng có thể trào ra tất cả những ngột ngạt này... Một nỗi đau vô hình... :(
Làm sao mọi thứ có thể bình yên, như vốn dĩ như mong muốn của nó... dù là gian dối cũng được... nhưng ít nhất nó thấy mình là một đứa lạnh lùng, không biết đến những cảm giác lo lắng, bất an, nghẹt thở, và nhói lên trong lồng ngực... 
Làm sao để nó có thể rơi nước mắt xuống, kéo xuống một chút khó nhọc, để thấy lòng nhẹ nhàng hơn mọi thứ...
Nếu em phải sống lần nữa, vắng anh bên đời... Làm sao thứ tha cho mình...


Hy Vọng

Hy Vọng em vẫn giữ riêng em... :|
Hi vọng em vẫn giữ riêng em chẳng đánh rơi phút nào... / Hi vọng em vẫn giữ đầy cả giấc mơ dẫu đớn đau. Anh có biết ngày em nói lời chia tay, em vẫn luôn mang theo hy vọng... Hy vọng rằng anh sẽ sớm quên em, và sớm bình yên, dẫu em đớn đau trong mỗi giây, mỗi phút khi xa... Nước mắt bao nhiêu mới đủ để vơi nôi đau ấy... ?
Hi vọng, anh giờ đây có chút yên vui ngập nắng trên con đường, Hy vọng rằng con đường anh chọn luôn rạng đầy những niềm tin, khát khao và hoài bão, để một ngày anh đứng nhìn lại, hãnh diện vì mình đã chưa bao giờ sai, có sai thì kẻ sai chính là em ... Hi vọng, anh còn mang chút ký ức về em, chỉ thế thôi dù là một chút nhỏ nhoi đôi khi nhói lên trong lòng anh, để anh cố bước tiếp và chứng minh cho em thấy, hạnh phúc đôi khi cũng là hy sinh,...
Giọt nước mắt bay ngược lên bầu trời, Làm thành bóng mưa đổ ngang xuống đời, Chỉ cần anh còn trên mặt đất này
Em vẫn hy vọng
Dù phải đớn đau ngàn năm cũng đành, Dù là giấc mơ ngàn kiếp không thành, Chỉ cần anh còn trên mặt đất này
Em vẫn hy vọng, Vẫn hy vọng.

Hi vọng em vẫn giữ cho anh dù biết anh cũng mặc. Dù là hai chúng ta giờ đã là hai con người khác nhau, bước trên hai con đường khác nhau,... nhưng những hy vọng của em về anh vẫn vậy... Dẫu anh có biết vẫn không sao, vì em biết, anh hiểu rõ hơn ai hết.. chúng ta đã bước quá xa từ cái ngày ấy, ngày em nói lời chia tay...
Hi vọng thêm, đau đớn nhiều, cũng ko sao, em chẳng sao. Em vẫn mạnh mẽ, em vẫn bình yên bước qua, dẫu đôi khi em phải viết lên vài dòng như thế này để trút bỏ nỗi lòng mình. Em vẫn luôn Hi vọng, anh ở nơi có nắng lung linh, đừng ướt mưa thế này Và Hi vọng anh còn mang chút ký ức về em, chỉ thế thôi


Giọt nước mắt bay ngược lên bầu trời, Làm thành bóng mưa đổ ngang xuống đời, Chỉ cần em còn trên mặt đất này
Anh vẫn hy vọng
Dù phải đớn đau ngàn năm cũng đành, Dù là giấc mơ ngàn kiếp không thành, Chỉ cần em còn trên mặt đất này, Anh vẫn hy vọng, Vẫn hy vọng...