Chủ Nhật, 7 tháng 3, 2010

Một ngày dài!

Anh! Một người quen mà lạ, lạ mà quen. Em cũng không biết nói sao cho đúng nữa. Một người rất gần nhưng lại rất xa chăng. Ừ! mà gần, vì ngày nào em cũng nghe giọng nói anh trầm, ấm bên tai như một thói quen tưởng chừng không thể bỏ, nếu thiếu nó em cảm giác như ngày bỗng nhiên dài lê thê, đầy buồn bã.