Thứ Hai, 10 tháng 9, 2012

Cho em, cho bản thân mình đấy.... Nhưng có cần phải tự sát

Nếu linh hồn đã đánh mất :(

Đưa em đi nhé, thiên đường của hai đứa mình, Đưa em qua những cánh đồng nơi thảo nguyên ươm nắng, Chỉ hai đứa mình, chỉ hai ước nguyện trở về với nhau.
Đưa em theo với em cần bờ vai anh rất rộng, Đưa em theo với một lần dù là trong giấc mơ, Ngày đang rất vội, ngày đang rất vô tình thôi, Hỡi đêm đừng trôi mãi
Giữ lại em, Giữ em cho lần tái sinh cuối cùng, Giữ em cho một giấc mơ, Nếu linh hồn đã đánh mất, Xác thân xa lìa
Tình mang máu nuôi tim hồng, Trong vườn đêm lạnh, Có ánh sao nào bằng mắt anh, Giấc mơ không thành, Mất anh không đành, Có anh em chẳng tiếc thân, Nếu em phải sống lần nữa, vắng anh bên đời, Làm sao thứ tha cho mình
Cho em ở trong anh, Từng giác quan thuộc về anh.
Đôi khi cái chết dường như nhẹ nhàng lắm, chỉ có sống mà cảm giác như chỉ để tồn tại... cuộc sống còn đau khổ hơn chết...
Vì anh sẽ giữ cho em ấm lại, Vì anh sẽ nói thêm anh yêu em trăm lần nữa, Chẳng rời xa đâu anh không yên lòng, Cho dù giây phút hay xa ngàn năm gió anh cũng chẳng buông tay. Vì anh sinh ra là để yêu em, Vì anh có chết cũng chỉ là yêu em không đổi rời, Chẳng cần lời hứa, chẳng cần câu thề, Chỉ cần em sống trong cuộc đời ngăn nắp anh đã xếp tặng em
Cần chi những lời hứa suông, cần chi những hẹn thề... Có bao giờ người làm điều gì đó mà không phải hứa, không phải hẹn... hay hẹn rồi lại quên...
Cần thì mình tự sát cùng nhau, Mặc bầu trời nhiều nắng, nhiều mưa...Cần thì mình chỉ sống vì nhau, Chẳng cần gì phải biết ta cần gì... Dù anh không hứa, nhưng anh vẫn giữ lời...Rằng anh sẽ nói mãi anh yêu em trăm lần nữa...Về sau tóc trắng, tim anh vẫn hồng..Ai không cần anh nữa nhưng anh thì vẫn thế yêu em yêu em

10/09/2012

Một ngày cho những cảm giác chông chênh, nỗi lòng vô định không bình yên...Cảm giác bị lừa dối,...  Mọi thứ cứ trôi về đâu cũng đc, dẫn tới bất cứ đâu nếu mày muốn... Chỉ có tao ở lại với những chếnh choáng trong lòng mình...
Một đứa không biết mình nên làm gì,,, không biết phải thế nào, ra sao... mở khúc nhạc buồn đầy day dứt rồi tự ngồi một mình trong một góc tối. Không khóc được, cũng không thể gào lên được... lời bài hát, tiếng nhạc chờ điện thoại cứ đan xen nhau... cố gắng để nước mắt trào ra... nhưng không thể... Tự bao giờ mình không thể khóc được nữa... cứ âm ỉ trong lòng rồi chỉ muốn đứng dậy phá tan tất cả... nhưng cũng không đủ sức...
Đây có phải là tuyệt vọng.... Mún nằm xuống co ro lại... ít nhất mình vẫn có thể thu mình lại... để mình bớt những tổn thương và hy vọng có thể trào ra tất cả những ngột ngạt này... Một nỗi đau vô hình... :(
Làm sao mọi thứ có thể bình yên, như vốn dĩ như mong muốn của nó... dù là gian dối cũng được... nhưng ít nhất nó thấy mình là một đứa lạnh lùng, không biết đến những cảm giác lo lắng, bất an, nghẹt thở, và nhói lên trong lồng ngực... 
Làm sao để nó có thể rơi nước mắt xuống, kéo xuống một chút khó nhọc, để thấy lòng nhẹ nhàng hơn mọi thứ...
Nếu em phải sống lần nữa, vắng anh bên đời... Làm sao thứ tha cho mình...