Thứ Hai, 21 tháng 5, 2012

Mối tình đầu của tôi

"Vẫn mang một hình bóng và luôn luôn chôn giấu trong đời. Nghe lời hát sao buồn
Hãy quên anh đi nhé, lòng quên anh đi nhé! Cớ sao?

Lòng em khó quên tình xưa, bụi vương bờ mi nhòe trang giấy
Lòng em ước ao khổ đau ngày xưa vụt tan trời đêm trăng sáng
Hạnh phúc đến bên em thật gần, mùa đông tuyết tan cho màu lá xanh trên cành nhung.

Người hỡi! Xin chớ quên đi tình hồng đôi lứa, chớ buông tay để rời xa mãi xa. Sáng nay sương mù dù buốt giá, I don't cry and!...

Dù đã biết anh không về lại phía ấy, vẫn phản chiếu sâu trong lòng này bóng dáng anh
Và vẫn thấy anh đang mỉm cười, đôi môi ấy vẫn luôn dịu dàng như thoáng hương xưa, I sing a song for you!

Hỡi anh yêu có nhớ? Ngày xưa ta chung bước mỗi đêm trên con đường, sao chẳng nói câu gì, mà đôi ta sao đã biết nhịp tim chung nhau mỗi phím tơ đàn. 
Giờ đây chỉ em về đây dạo quanh tìm anh bụi vương khóe mắt. Đợi anh biết bao lần em lệ rơi và cay đắng. Dù em biết mong anh từng ngày, và cũng biết anh đang vùi lấp tin yêu ngày xưa.

Vì cớ sao những câu thư ngọt ngào anh viết, vẫn cho em đợi chờ đêm tuyết tuôn rơi, sẽ luôn luôn đợi chờ và mãi I don't say goodbye!

Dù em biết anh không về lại phía ấy, vẫn phản chiếu sâu trong lòng này bóng dáng anh, vì em thấy anh đang mỉm cười và mãi bên em từng ngày có nắng xuân sang!
I sing a song for you!"


Bài hát này tôi viết lời trên nền nhạc của Nhật. Tôi viết về tình đầu của mình. Ngây ngô, rụt rè và nhiều điều lí lắc.
Anh là người bạn thân trong nhóm chúng tôi từ thời còn học cấp hai. Anh học giỏi, đó là điều đầu tiên và cũng là cái lý do ngô nghê mà sau này tôi yêu anh. Nói yêu chắc có khi cũng không đúng nhưng thôi thì cứ gọi là yêu.
Quen anh gần ba năm, chúng tôi chỉ là những người bạn thân, anh cũng không thể hiện điều gì là thích tôi và tôi cũng vậy. Cho đến khi một người bạn trong nhóm chơi tỏ tình với tôi bằng một lá thư viết tay. Tôi đã choáng, và thấy bực bội. Có lẽ vì lúc đó tôi chỉ mới 15 tuổi, tôi vẫn chỉ là trẻ con. Tôi viết thư trả lời từ chối, và những ngày sau đó, là mỗi ngày một lá thư dành cho tôi từ người bạn đó. Tôi suy nghĩ đủ mọi cách cốt chỉ để người ta không thích tôi nữa.. Và rồi một ngày tôi không còn nhận lá thư nào nữa kể từ khi tôi xé nát tất cả thư nhận đc và gửi ngược trở lại. Và từ đó là bắt đầu những ngày ôn thi tốt nghiệp cấp hai thật nhiều lo lắng.
Mùa hè, bọn trẻ con chúng tôi lại tụ họp nhau đi nhặt củi trong rừng cao su, nhóm bạn nam cũng theo phụ giúp nhóm con gái. Có lẽ mùa hè đó anh bắt đầu có chút gì đó rung rinh, và những lời gán ghép chọc ghẹo bắt đầu từ khi tôi bắt đầu khoác lên mình chiếc áo dài trắng, chính thức được gọi hai tiếng "nữ sinh".
Tôi học hành sa sút khi bỡ ngỡ bước chân vào cấp ba, anh hơn tôi 1 tuổi nên học trên tôi một lớp, anh lúc đó lại là một học sinh ưu tú trong lớp của anh. Hết học kỳ 1 lớp 10, tôi bị liệt môn toán. Điều đó với tôi như một nỗi đau vì thất tình vậy. Tôi vạch cho mình một kế hoạch, tôi học chăm hơn, tập trung hơn, và điều nữa là tôi nhận lời yêu anh. Bởi tôi đơn giản nghĩ rằng, vì yêu anh nên tôi không thể thua anh trong học tập được. Học kỳ đó tôi được chuyển sang làm cờ đỏ, vài tuần tôi lại đc phân công trực nề nếp ở lớp anh, vậy nên mỗi khi mở sổ đầu bài ra tôi lại thấy vài cái tên MHH: 9 điểm, 10 điểm môn này môn kia, cái dạ tôi lại nóng ran lên và tôi lao đầu vào sách vở ngày đêm.
Nhóm chúng tôi vẫn họp nhau vào những tối thứ bảy, và dĩ nhiên tôi và anh cũng gặp nhau vào tối thứ bảy mỗi tuần. Chúng tôi chỉ tập trung nói chiện, mua bánh kẹo và chọc nhau đủ chuyện trên đời. Suốt ba năm cấp ba là những chuỗi tháng ngày như thế.
Chuyện tình của tôi và anh kỳ lạ lắm. Kỳ lạ đến nỗi mấy đứa bạn thân của tôi trong lớp thỉnh thoảng nó lại kêu lên "yêu gì lạ quá, đó đâu phải yêu đâu N" khi thấy tôi đang đứng nhìn anh ở đằng xa.
Ngày ấy, tôi ngại ngùng, còn anh mắc cỡ, bối rối mỗi khi thấy tôi. Chúng tôi chỉ nhìn lén nhau khi ra chơi hay tôi lang thang ngang qua lớp anh. Chúng tôi gửi thư cho nhau kể về những cảm giác thẹn thùng khi gặp nhau mỗi dịp cuối tuần và cũng không quên nhắc nhau cố gắng học tập tốt.
Năm 11, ba má tôi cho phép tôi đi học bằng xe máy vì để tiện tham gia các hoạt động phong trào Đoàn, thầy cô cũng rất quý mến tôi, nên đặt cách cho tôi được đi xe máy và gửi xe ở nhà chú bảo vệ. Vì có xe máy, mọi công việc được giao tôi đều hoàn thành rất nhanh. Ngày đó, nghịch ngợm lắm, tôi thường xuyên chở ba người trên xe của mình, và cười nói rôm rả khắp đường mỗi khi đi học. Mỗi lần nhìn thấy anh đạp gù gì trên chiếc xe cà tàng cố vượt băng con dốc để kịp giờ học. Tôi thường không dám nhìn vì gì tôi không biết, nhưng có chút nỗi buồn thoáng qua,... Nhiều lần, tôi thấy trên đường về xe anh hỏng, nhưng vẫn vờ đi qua như không nhìn thấy... Tôi biết anh phải dắt bộ đến tối mịt mới về đến nhà... Và tôi cũng biết, gia đình anh không thể mua cho anh một chiếc xe mới vì mẹ anh bệnh nặng... mọi chi phí trong gia đình đều rất khó khăn...
Những tối thứ 7, mặc dù chúng bạn có khuyên và cũng tạo không gian riêng cho cả hai, nhưng tôi và anh ngày đó buồn cười lắm. Anh đưa xe cho bạn trong nhóm đi, và đi bộ với tôi trên đường về nhà. tôi đi trước, còn anh đi sau tôi cách 1m, im lặng khônng nói câu gì. Chúng tôi chưa có khoảng cách nào gần hơn suốt ba năm. 
Quãng thời gian anh ôn thi Đại học ở Đà Nẵng là thời gian chúng tôi không còn đọc thư của nhau nhiều nữa. Thỉnh thoảng anh gọi cho tôi, và cũng chỉ nói cố gắng học tốt. Lá thư trong số hai lá thư anh gửi cho tôi là ngày tôi tổng kết năm học 12. Chuẩn bị thi tốt nghiệp. Ngày đó có lẽ là ngày tôi hạnh phúc nhất từ khi tôi và anh là một đôi. Mùa hè đó anh tặng tôi một sợi dây chuyền inox nhưng tôi không đeo vừa vì nó quá nhỏ. Món quà đó đã theo tôi vào giảng đường Đại học.
Ngày họp nhóm chia tay lên đường vào thành phố học, tối đó hai đứa tôi đã ngồi cạnh nhau đến 23h khuya. Suốt tối chúng tôi không nói một lời nào. Đó là lần đầu tiên tôi và anh ở khoảng cách gần nhất. Anh không dám cầm tay tôi, chỉ lay vào cánh tay bảo tôi về vì đã rất khuya. Tôi không khóc, còn anh tôi biết anh rất buồn cùng với những hoang mang, vì lần đầu tiên người đi xa lại là tôi.
Thời gian đầu tôi vẫn gửi thư về cho anh, tôi gửi những bức ảnh tôi chụp ở thành phố và kể về cuộc sống sinh viên. Nhưng những lá thư đi không lá thư hồi âm lại. Tôi bắt đầu len lói những hụt hẫng. Lần đầu tiên anh gọi cho tôi kể từ khi tôi đi học Đại học cũng là lần cuối cùng anh liên lạc với tôi, đó là ngày tôi nhắn tin cho anh nói lời chia tay. Kết thúc một mối tình đầu nghô nghê, ngại ngùng, bối rối.
Sau nhiều năm, giờ đây anh đã là một kế toán cho cơ quan nhà nước, còn tôi là một cô Thư viện viên ở trường đại học Tư thục. Chúng tôi bắt đầu liên lạc với nhau qua internet, và kể cho nhau nghe về công việc, những dự định. Tôi kể cho anh nghe về những người tôi đã quen, những anh chàng làm tôi say nắng, và cả những anh chàng mê mẩn tôi nhưng tôi lạnh lùng, tôi không quên cảm ơn anh vì thời áo trắng ấy, có anh tôi đã nỗ lực để học tập như thế nào?.. còn Anh kể tôi nghe về một cô bạn gái mới, và anh đang chờ cô ấy tốt nghiệp, cả hai sẽ làm đám cưới... Tôi thầm vui, vì giờ anh đã tìm được cho mình một hạnh phúc... Chúc anh sẽ mãi mãi hạnh phúc. Tôi thầm nguyện như vậy!!!