Thứ Hai, 21 tháng 5, 2012

Thứ 7, máu chảy về nhà!!

Thứ bảy, 19/05/2012. Sinh nhật Bác Hồ. Có nhất thiết mình cần làm gì đó không?
Rời khỏi trường, tôi lang thang vào siêu thị như mọi thứ bảy khác, mua cho mình vài thứ linh tinh để hoàn chỉnh thực đơn của tuần và quay ra quầy tính tiền. Tôi nhìn vài chị em đi mua sắm cùng nhau, họ làm cùng một cơ quan, tôi đoán thế vì họ mặc đồng phục giống nhau. Trông họ thật vui vẻ. Bỗng cảm thấy, sao mình buồn vậy nhỉ, bạn bè mình đâu hết rồi? Dẫu biết tình yêu là thứ vốn dĩ rồi ai cũng gặp trong đời, dẫu biết cuộc sống là quay cuồng theo nửa kia của mình và bỏ quên mất, mình còn vài người bạn... Bạn bè tôi giờ mỗi người một cuộc sống riêng, hạnh phúc riêng, không gia đình thì cũng bạn trai, bạn gái... Họ không còn thời gian cho tôi nữa... Và thế nên, tôi một mình lang thang siêu thị, hoặc dán mắt vào máy tính mỗi ngày hơn 12 tiếng đồng hồ. Tôi lang thang internet nhiều đến nỗi dường như cuộc sống của tôi không thể thiếu nó..
Chiều, thật bực bội khi máy tính của tôi lại có vấn đề, tôi không thể nghe bản nhạc mà tôi yêu thích, xem bộ phim mà mình muốn xem. Tôi dạo quanh internet để tìm câu trả lời mà lòng dạ như lửa đốt. Tôi bực bội...
Rồi cố gắng xua tan đi nỗi khó chịu, tôi mở game, nhưng thật sự không chú tâm nổi. Rồi lại cố gắng tìm cách để khắc phục...
Má gọi cho tôi khi tôi chưa làm được gì cả... cho cuối tuần. Lại câu hỏi quen thuộc "giờ con quen ai chưa?.. Lại chưa à? Con không còn nhỏ nữa đâu con, ba má còn con với ku Út thôi. Nhanh nhanh để ba má dưỡng già". Tôi chuyển sang chủ đề khác: "Ba đâu má?" Ừm thì tôi vẫn hay đánh trống lảng như thế, cốt chỉ để tránh phải giải thích với má, hay trấn an má chuyện tình cảm. Mọi thứ với tôi vẫn còn quá sớm. Má kể đủ chuyện ở nhà, chuyện anh chị tôi, chuyện các cháu, chuyện má cho thuê cái khu đất trống trong vườn cao su cho một anh hơn 30 tuổi mà chưa có vợ... Má lại xoay sang cái chuyện muốn tôi lập gia đình, tôi phớt lờ... Trách ba má sao cho thuê rẻ quá, cuộc sống mà tính toán thêm chút nữa có sao... Rồi má tắt máy sau khi tôi hứa sẽ về giỗ nội và cái điện thoại đã nóng lắm rồi, cũng không thể gượng thêm nếu không cắm dây sạc.

Má ơi!!! Dạo này lắm chuyện nắng, chuyện gió... mà sao kể ra mà má không la đây!!!