Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

Titanic... 23.5

Hôm qua, cùng Hà (lùn) và anh Quang (TV) đi xem phim Titanic phiên bản 3D. Cảm giác thật buồn, buồn từ lúc khi mình mời ai đó mà người ta không đi, buồn vì.... trời mưa dấy lên thêm những nghĩ suy...
Tới rạp, hai chị em ướt lèm nhèm, ... không khí lành lạnh, cuộn vội cái áo mưa vào xe, mình lao đi trong màn mưa... Cố gắng thật nhanh... không hiểu sao lúc đó chân không hề đau gì cả...
Ngồi ở phòng chờ sau khi hai chị em tự chụp ảnh cho nhau và vào toilet tút tát lại đầu tóc... Anh Quang cũng đi toilet cùng H, còn lại mỗi một mình, móc điện thoại ra, còn 5 phút nữa... sao mà thời gian trôi qua nặng nề thế, đọc lại vài dòng tin nhắn vu vơ của D vẫn còn lưu lại... Một cảm giác vui buồn khó tả, ... phải chăng đã có quá nhiều chuyện lặt vặt không nên xảy ra... Thầm nghĩ, "mình lớn rồi, đó chỉ là những thứ vu vơ thôi, không cần phải bận tâm"...
Giờ phim cũng đến, ba anh em vào bên trong rạp, nhấp nháy cho H cái ảnh kỷ niệm... Một giọng nói gay gắt yêu cầu mình xóa đi. Và lúc ấy thật sự mình đã lịch sự nhấn vào nút cancel. Nhưng cái ảnh vẫn còn đó. Một tấm ảnh hiếm có trong rạp phim dành cho H...

Vài đoạn phim quảng cáo làm mình chán, thẩn thờ trôi theo những dòng suy nghĩ, không nhớ mình đã nghĩ gì... hoặc có thể lúc ấy tâm trạng là trống rỗng.

Bộ phim bắt đầu, một cảm giác quen thuộc... Mình xem phim này là lần thứ ba rồi,... Trong lòng là những kỷ niệm của ngày thơ ấu, không biết năm ấy mình bao nhiêu tuổi. Vẫn nhớ, cả nhà cùng các cô chú, các bác xem bằng đầu video, chạy bằng cái cuộn băng to bằng quyển sách,.. mỗi lần rối băng ba lại lôi ra, rồi gỡ gỡ... Rồi lại xem...
Năm ấy, phim chẳng cắt bớt như mình xem lần thứ hai khi còn sinh viên. Có một cảnh mà mình nhớ như in khi nhân vật Rose làm mẫu vẽ... tất cả mọi người ai cũng quay mặt đi vì ngại, năm ấy chắc mình còn tiểu học nên mình không hiểu.. Sau này, mỗi khi nhớ lại mình dường như hiểu ra... và thật sự tới bây giờ mình vẫn thích cái cảnh ấy trong phim nhất, đơn giản vì mình cảm nhận được nghệ thuật, cảm nhận được tình yêu của một người nghệ sỹ, thanh cao, hết lòng chứ không phải là những ham muốn nhục dục tầm thường. Mình đang cảm tính như cảm tính với việc đánh giá một giọng hát mà mình từng nghe qua...
Bộ phim chỉ gợi cho mình những kỷ niệm của ngày thơ ấu, về cái cảnh đông vui mỗi tối ở nhà , và cả hình ảnh của ba mỗi khi bên cái đầu máy với mớ băng rối.
 Bên ngoài, một gương mặt phẳng lặng không chút gợn sóng, có lẽ còn mang cả một sự lạnh lùng và một ánh mắt sâu thẳm...
Mình nghe tiếng H cười, và mình khẽ cười 1 mình "sao em ấy lại có thể vô tư thế" và rồi tiếp đó là tiếng thút thít. Làm sao có thể quay lại nhìn, làm sao có thể để mình nhìn thấy, khi mình đang cố gắng kìm nén lại... Một tiếng hức làm mọi thứ dường như ngừng lại... Mình đưa tay quẹt nước mắt của H đang lăn dài cùng vài câu an ủi... Không biết H có nghe không, nhưng sau đó là một cơn sóng vỡ òa mọi cảm xúc... Nước mắt nhiều hơn và âm thanh cay đắng ấy khiến mình yên lặng và tiếp tục cố gắng...


"Trái tim của người phụ nữ là đại dương xanh thẳm, ẩn chứa biết bao bí mật". Kết phim đã lại đưa mình nhìn lại chính mình. Người phụ nữ sống bằng tình yêu và sự hy sinh của một người đàn ông. Bà ấy đã tận dụng từng ngày để sống thật với chính mình, sống thật với hạnh phúc... Và tình yêu ấy là tất cả mà bà giấu kín cho đến cuối cuộc đời mình... Đó là một bài học cuộc sống... Có đúng với tất cả không? Nhưng đúng với mình,... Những mong muốn về một tương lai của những ánh đèn, hay một mái ấm có đủ đầy một bờ vai... Tất cả thật xa vời quá với tất cả những gì mình đã trải qua, ... Mình có phải là một người đầy trải nghiệm chưa?... Điều đó mình không cần biết... Mình sẽ bước đi trên cái cách mình từ bỏ và lựa chọn, không cần quá nhiều... chỉ cần mình cảm thấy êm đềm thôi, đừng đuổi theo nhau, đừng tranh giành dù là người mà mình yêu thương... Không lo nghĩ mà bước đi, tận hưởng tất cả những gì ngày mai sẽ mang tới và sẽ chỉ 1 mình.. ....

Bộ phim kết thúc trong bước chân mênh mang, và nỗi buồn sầu của H. Mình không có cảm giác đau ở chân, tất cả chỉ còn lại một nỗi buồn vu vơ.... cho đến khi tiếng còi xe ở bãi xe đánh thức những suy nghĩ trong lòng...


Quãng đường về nhà thật xa... Và mình cố gắng an ủi cô em gái ngồi sau... Xin lần sau mình không xem phim  tình cảm ở rạp nữa... Vì tất cả những chịu đựng của mình, không thể nhiều hơn được nữa, dù chỉ là một tí xíu thôi.

g9