Chủ Nhật, 1 tháng 8, 2010

1.8 - ngày em muốn sống hạnh phúc chỉ riêng mình


Sau cơn say, ta tỉnh dậy trong nỗi cô đơn như ngày nào. Nước mắt, thứ vật hữu hình ấy lại là tình cảm vô hình.
Hạnh phúc là tự giải thoát cho nhau những tị hiềm, những cơn tức giận, và sự buồn tủi. Em chọn cách ra đi.
Tình đầu khó phai, hai chúng ta đã có những bắt đầu không như mơ ước, em nghĩ mình đã xóa hết những điều ấy, nhưng tình đầu khó quên!
Anh cũng vậy, kỷ niệm với anh quá sâu đậm, em biết anh vẫn muốn giữ lại cho mình những rung động đầu đời ngày ấy, còn em vẫn mãi còn nhắc mình cố quên. Hạnh phúc cho chúng ta sao có thể trọn vẹn được khi tất cả những điều ấy còn quẩn quanh bên mình chứ.
Em mong trong lòng anh, em là duy nhất, nhưng em không hề cảm được điều đó, những dấu vết của kỷ niệm, những gì anh còn giữ lại là tất cả những cố gắng để em chấp nhận suốt thời gian đã qua, giờ em không chịu được nữa tất cả những xót xa ấy.
Em cũng thế, anh đã không phải là người đầu tiên đến bên đời em như bao người con trai khác mong ước về người yêu của mình. Có cố gắng chấp nhận thì cũng chỉ khiến nhau càng thêm đớn đau. Thôi thì giải thoát cho nhau.
Mọi khó khăn về khoảng cách, hoàn cảnh em đều có thể vượt qua nhưng cơn bão lòng thì em không thể, không thể quên hết vì nó đã từng tồn tại, không thể xóa hết vì vết mực ngày ấy đã thấm sâu. Chỉ có thể chấp nhận và giữ lại bên mình và sống tiếp những tháng ngày ray rứt, lo sợ và cảnh giác. Biết đâu đó là hạnh phúc của em cũng nên.
Em đã, đang và sẽ bước đi một mình. Đừng tha thứ cho em về những lời hứa, đừng nhớ đến em vì những kỷ niệm và xin đừng nhắc tên em trong cuộc đời của anh. Đừng để hạnh phúc sau này của anh bị ảnh hưởng bởi kỷ niệm hôm qua.
Em đã lạnh căm rồi, em đã đến và đi như gió thoảng qua.
Hạnh phúc mãi mãi nhé, dĩ vãng của tôi và tình yêu của em!